(Người Chăn Nuôi) – Đến rồi đi theo vòng quay của vũ trụ, vậy mà tháng Chạp vẫn lạ lẫm, vẫn xôn xao, vẫn rưng rưng trong cái lạnh buôn buốt của những người con xa xứ. Tháng Chạp nhắc ta nhớ về một miền quê yên ả, người thân đang chờ đón, khơi gợi thẳm sâu ám ảnh cội nguồn…
Theo chân tháng Chạp ta về với những lo toan khi Tết cận kề của mẹ cha tất tả ruộng đồng. Vụ cấy Đông Xuân với mùa đổ ải, làm mạ giống, cày, bừa rồi cấy dắm nhộn nhịp. Thêm khoản rau Tết, hoa Tết cần bàn tay của mẹ cha chăm bẵm cho kịp phiên chợ cuối năm. Ruộng đồng những ngày tháng Chạp đông đúc như ngày hội. Tiếng cười đùa con người, tiếng trâu, bò gọi bạn, tiếng của những con chèo bẻo trên cành gạo tao tác hòa lẫn khúc nhạc xuân rộn ràng được nối từ những chiếc loa liên xóm trong xã. Tất cả tạo nên một âm thanh tháng Chạp rất riêng của quê nhà yêu dấu.
Theo chân tháng Chạp ta về với tuổi thơ, nơi con đường dẫn vào thôn xóm hai bên đầy hoa xuyến chi nở rộ. Cỏ gà, cỏ mần trầu, cỏ may phất phơ trước gió đông ngọt ngào. Con đường làng đất đỏ duyên dáng, đáng yêu là nơi nâng bước chân ta từ lúc còn chập chững đến khi rời bước lên phố lập nghiệp mưu sinh. Ta tìm chút hoài niệm, ký ức thơ dại khi dạo chân trần lên bờ đê cỏ nội lạnh mát. Hình bóng của bản thân ta 2 thập kỷ trước ùa về. Ngay tại nơi này ta từng cùng đám bạn thổi diều trong buổi chiều tà. Bờ đê vẫn cao vút như thuở nào. Nhưng không còn những đàn trâu thong dong gặm cỏ, những khúc đồng dao ngày xưa cũng bay đi rồi…
Theo chân tháng Chạp ta về với những ô ruộng xanh ngắt bạt ngàn rau cỏ. Ở đó có bóng dáng mẹ cặm cụi sớm hôm bên vuông cải bắp, xu hào, cà rốt, xà lách… Rau Tết như một phần hồn của làng quê lối xóm. Người nông dân quanh năm chân lấm tay bùn ngoài trông chờ vào hai vụ lúa còn thêm vụ rau. Rau ở quê đúng nghĩa sạch, người dân chăm bón mọi thứ tự nhiên, không dùng thuốc trừ sâu. Những đứa con đi xa, hồ hởi sung sướng về được sà vào vuông rau của mẹ, nâng niu từng cọng non tơ. Và trong thấp thoáng bóng dáng trên vuông rau là phiên chợ ngày mai tấp nập kẻ bán người mua… Cũng nhờ có rau mà cái Tết đỡ đần, trọn vẹn hơn phần nào, lúc đó ta có áo mới, dép đẹp, đi trong ngày xuân phơi phới.
Theo chân tháng Chạp ta về với mùa đổ ải của cha. Những đêm cha thức trắng đi dẫn nước từ thượng nguồn về. Tháng Chạp trời lạnh buốt, chân cha nẻ toác như ruộng vào mùa khô hanh, cha dùng cuốc vét khơi thông đường dẫn, những con nước ăm ắp về. Tháng Chạp là mùa cấy, người dân luôn dồn sức để hoàn thành trong năm. Với họ, tất cả phải hoàn thành trước Tết thì ăn Tết mới ngon, đỡ thấp thỏm, âu lo. Theo con nước vài chú cua đồng bò lổm ngổm lối bờ bãi. Ta lại hóa thân thành mục đồng, mang xô đi bắt cua đồng về nấu canh rau tập tàng. Những bữa ăn giản dị từ đồng ruộng, “lộc” quê ấy vậy mà ngon hết biết. Tự nhiên ta thương vô cùng năm tháng ấu thơ khổ cực, thương những ngọt ngào vô tư vô lo của đồng quê bát ngát…
Theo chân tháng Chạp ta về với phiên chợ Tết đầy mê hoặc. Tuổi thơ của những đứa trẻ miền quê đều ao ước, mong chờ Tết đến để được đi chợ. Đi chợ Tết với lũ con nít không vì mua lên bán xuống mà chỉ để ngắm, để “thưởng thức” không khí nhộn nhịp. Chỗ kia là hàng quần áo bày la liệt, chỗ nọ là bán hoa quả, bánh trái. Chỗ khác, nơi góc chợ những trò dân gian đang được diễn ra với người dẫn chương trình nghiệp dư nhưng cũng không kém hấp dẫn. Lúc về được cha mẹ mua cho chiếc bóng bay con thỏ, tấm áo mới, đôi dép đẹp mà lòng lâng lâng sung sướng…
Theo chân tháng Chạp ta về để thấy đường thời gian là muôn nẻo, thấy bản thân cần sống chậm lại, quan tâm hơn đến cha mẹ, người thân. Tháng Chạp là cả một khoảng lặng để ta nhìn nhận lại một năm qua, điểm lại được mất trong đời và nhận ra trưởng thành qua bao nhiêu thăng trầm, mất mát, buồn vui thì cuộc sống vẫn vô tình, vẫn hồn nhiên trôi đi và mọi thứ rồi cũng sẽ qua… dù ồn ào hay lặng thầm. Tháng Chạp về cũng đủ để xóa nhòa đi những vui buồn. Ta dọn lòng mình, khép lại năm cũ, đón chào năm mới với bao điều tốt đẹp…